thơ: CHẮP CÁNH LỜI RU



Ru đời bằng khúc dân ca
Cho nhân gian thấm bao la ân tình
Dẫu đời muôn mặt phù sinh
Hồn không giai điệu,thuyền không mái chèo

Ru người hướng cõi phiêu diêu
Để cho nhân ảnh bớt chiều đau thương
Ru người tụng giá luân thường
Để cho lắm kẻ lạc đường tỉnh mê

Ru em sau nỗi ê chề
Nhân tình thế sự bộn bề bão giông
Dù đứng mòn cạn bến mong
Cũng vẫn đợi con thuyền nhân cập bờ

Ru ta, lạc lõng, bơ vơ
Buồn mà không hận vì đời có ta
Ta là cỏ, ta là hoa
Là hạt cát, hạt phù sa bãi bồi
Là hạt muối, hạt mưa rơi
Là ong,  là kiến, là chim trời liệng bay...
                                                                        
                                                                  Phan Hoàn

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

TRUYỆN NGẮN: CUỘC ĐIỆN THOẠI NỬA ĐÊM

THƠ: XÚC CẢM MÙA XUÂN

VÔ ĐỀ