Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 4, 2013

TRUYỆN NGẮN: CUỘC ĐIỆN THOẠI NỬA ĐÊM

Gần 2 giờ đêm. Tôi đang chìm trong giấc ngủ thì chiếc điện thoại đổ chuông nghe đến chói tai. Tôi chột dạ: Ai có chuyện gì mà phải gọi vào lúc đêm hôm thế này? Hẳn phải có chuyện chi không lành? Vì chỉ có chuyện khẩn cấp mới gọi vào lúc nửa đêm như thế. Tôi lo lắng cầm chiếc điện thoại lên. Tên người gọi: A. Nhiên. Tôi tạm thở phào không phải chuyện gia đình. Không biết có chuyện gì mà anh lại gọi tôi bất thường như vậy vì mấy tháng rồi tôi và anh không gặp nhau. -Em à. Anh không tài nào ngủ được. Không còn cách nào, anh đành gọi điện cho em…. Giọng anh ngập ngừng như thăm dò thái độ của tôi. -Không sao!(tôi cố tỏ ra bình thản dù mắt cay xè) -Có việc gì vậy anh? -Khốn nạn đời anh. Anh mất thằng con trai thôi. -Trời ơi ! Sao lại thế! Tôi tỉnh ngủ hẳn. Tôi sợ mình nghe lầm…Con trai anh ư. Tôi cố hình dung về nó trong đầu. Nó trắng trẻo, cao ráo, có tướng hơn bố. Anh cao nhưng đen và gầy gò bởi quanh năm suốt tháng anh cuốc đất, trồng cây rồi lại đắp ao thả cá để khu

truyện ngắn: TÌM

TÌM (Truyện ngắn) Mười rưỡi đêm, thị trấn đã thưa thớt người đi lại, những khuôn cửa đã khép trong im lìm chỉ còn ánh đèn cao áp sáng trắng. Trên chiếc xe Attillla màu đỏ, một người đàn bà gầy gò đi một mình trên phố, đôi mắt tối sầm bởi màn nước mắt đang dàn chảy không tài nào kìm nổi nhưng vẫn cố gượng nhìn để tìm bóng dáng thân quen của đứa con trai. Đến lúc này người đàn bà bất hạnh ấy chỉ muốn gào muồn thét lên vì cuộc sống bế tắc của mình. Nhưng cô đâu phải một kẻ điên bởi có điên mới gào thét lên trong đêm như thế. Nhưng giá mà điên được như thế có lẽ còn dễ chịu hơn vì nó làm cô quên được tất: người chồng bội bạc, đứa con bắt đầu có dấu hiệu hư hỏng, bất cần đời đang ngày càng trở nên xa lạ với mẹ của nó.   Chồng cô một kẻ điển trai có tiếng trong giới công chức của cái thị trấn nhỏ bé nhưng nhiều điều tiếng này. Anh ta luôn tự hào là kẻ sành điệu. Từ chân đến đầu, từ bộ quần áo anh ta mặc đến cái xe máy anh ta đi đều toát lên vẻ sang trọng, lịch lãm. Có lẽ vì thừa

LỜI THÁNG 6

LỜI THÁNG 6 Tháng 6 trên đồng, nắng như đổ lửa, mưa như trút giận. Cánh đồng chật vật, mẹ cuốc cha cày. Tấm áo màu bùn khô rồi lại ướt. Vết mồ hôi muối   loang vũng trên lưng. Gió ngủ nơi đâu? Để lá âu sầu không lay, không múa. Mây không trôi nữa, tụ tập chốn nào? Chỉ có trời cao xanh quay xanh quắt. Mặt trời gay gắt đổ lửa xuống đầu. Ruộng cả đồng sâu nước sùi những bọt… Thương cây mạ non,mẹ che bóng mát. Nắng dằn nắng hắt, sợ mạ chột, gầy. Chuồn chuồn nhởn nhơ bay, mẹ lo nước cạn. Nước ruộng bỏng rát, mẹ xuống be bờ. Mồ hôi mặn chát, thánh thót thành thơ. Nhịp thơ ngân nga, nhịp chân mẹ vội. Thơ đổ khuôn g nhạc, mẹ đổ mồ hôi. Thơ bay lưng trời, chân mẹ bám đất. Lưng còng tất bật, gánh nắng gánh mưa. Thơ xanh bốn mùa, mẹ già trước tuổi… Nắng tắm mưa gội, da mẹ nhuộm màu nâu bùn quáng nắng, da nhăn như sóng phù sa đắp bồi. Ngón chân qua thời khép đầy guốc mộc, lội bùn bám đất, đường trơn chợ xa, ngón chân choãi ra thành hình rễ mộc. Đã bao mùa mạ thành lúa, nên bông.

THƯƠNG NHỚ HOA XOAN

     Cả con đường còn lại một gốc xoan. Hoa tim tím dẫn ta vào lối nhớ. Lối không dài mà hun hút niềm trăn trở. Mỗi cánh hoa như thể một lời nguyền. Dẫu nhỏ bé nh ư ng trọn đời chung thủy. Dẫu lìa cành không lạt sắc, phai hương. Em đã thấy em mắc nợ con đường; mắc nợ cả những bông hoa nhỏ bé. Không dám cháy hết minh khi có thể; để nếm mùi thương nhớ thưở xa xôi...     Những bông hoa nhìn em qua cửa sổ. Hương không nồng nàn chỉ phảng phất nhẹ nhàng thôi. Nhưng cũng đủ khiến lòng em xao xuyến, bồi hồi; cho em chiêm nghiệm chuyện đời.     Không thể như gió thổi, mây trôi cũng không để mặc thời gian kiêu hùng ban phát chút ân huệ không đều cho muôn khắp thế gian. Núi kia, dẫu đã ngót triệu năm, tuy trẻ đấy đỉnh vẫn cứ lam nham. Hoa xoan đây dẫu chưa trọn mùa xuân, mỏng manh thế mà vẫn tím màu đợi màu chờ, màu thương màu nhớ. Núi trơ trơ mặc đất bồi, nước lở. Hoa chấp nhận tàn phai để lộc biếc, cành dài, cho thân giường cột thêm một vòng dẻo dai tuổi thọ.    Hoa nhỏ bé mà không hề v