THƠ: GẤU BÔNG THỔN THỨC....



GẤU BÔNG THỔN THỨC

Tặng Thảo Vân
Con gấu bông
Lông trắng tinh
Cái mũi xinh
Trông yêu lạ!
Ai đến cũng khen :Món đồ chơi sang quá!
(Trong căn nhà chật chội, ẩm thấp và yếu ớt ánh đèn)

Cô con gái ôm gấu bông nhớ lại
Ngày trung thu bố đón đi chơi
Bồ của bố mua cho đồ chơi
Bộ quần áo sành điệu và con gấu bông hàng hiệu.

Nhà đang bốn người
Nay cha không về lại
Cùng con ăn cơm bữa tối

Con mượn gấu bông ngồi vào chỗ của cha
Gấu ngồi im không nói, chẳng cười xòa
Khi hai anh em giằng nhau đôi đũa

Nếu có cha
Ba mẹ con ăn cơm ngon lạ
Mâm cơm ngon gấu chẳng biết gật đầu
Nếu có cha
Đêm đi ngủ con chẳng hề sợ ma
Nay giấc ngủ chập chờn
Con mơ gấu bông đang khóc
Giọt nước mắt hằn sâu khóe mắt
Con qườ tay tìm gấu nhỏ thân yêu
Chao ôi! Hình như gấu khóc thật nhiều?
nước mắt đầm đìa đã lạnh trên khuôn mặt
Không
    -Con giật mình nghi hoặc -
Khi  ở mé giường kia
Mẹ ?
           thổn thức…..
                                 thổn thức hoài.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

TRUYỆN NGẮN: CUỘC ĐIỆN THOẠI NỬA ĐÊM

THƠ: XÚC CẢM MÙA XUÂN

VÔ ĐỀ