THƠ: VIỂN VÔNG ƯỚC



Ước gì ta có phép màu
Để ta thấu được nông sâu lòng người
Ai đang khóc, ai đang cười
Ai đang cô lẻ giữa đời phồn hoa

Ước gì ta hóa thân ta
Thành muôn cánh gió thổi quang đường đời ;
Đến nơi lửa giận sục sôi
Thạch nham nóng chảy thành nơi mỡ màu.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

TRUYỆN NGẮN: CUỘC ĐIỆN THOẠI NỬA ĐÊM

THƠ: XÚC CẢM MÙA XUÂN

VÔ ĐỀ