THƯƠNG NHỚ HOA XOAN

     Cả con đường còn lại một gốc xoan. Hoa tim tím dẫn ta vào lối nhớ. Lối không dài mà hun hút niềm trăn trở. Mỗi cánh hoa như thể một lời nguyền. Dẫu nhỏ bé nhưng trọn đời chung thủy. Dẫu lìa cành không lạt sắc, phai hương. Em đã thấy em mắc nợ con đường; mắc nợ cả những bông hoa nhỏ bé. Không dám cháy hết minh khi có thể; để nếm mùi thương nhớ thưở xa xôi...
    Những bông hoa nhìn em qua cửa sổ. Hương không nồng nàn chỉ phảng phất nhẹ nhàng thôi. Nhưng cũng đủ khiến lòng em xao xuyến, bồi hồi; cho em chiêm nghiệm chuyện đời.
    Không thể như gió thổi, mây trôi cũng không để mặc thời gian kiêu hùng ban phát chút ân huệ không đều cho muôn khắp thế gian. Núi kia, dẫu đã ngót triệu năm, tuy trẻ đấy đỉnh vẫn cứ lam nham. Hoa xoan đây dẫu chưa trọn mùa xuân, mỏng manh thế mà vẫn tím màu đợi màu chờ, màu thương màu nhớ. Núi trơ trơ mặc đất bồi, nước lở. Hoa chấp nhận tàn phai để lộc biếc, cành dài, cho thân giường cột thêm một vòng dẻo dai tuổi thọ.
   Hoa nhỏ bé mà không hề vô nghĩa. Cùng muôn hoa họa sắc cho mùa xuân. Đất mẹ nghèo cây vẫn vững trãi trụ thân. Gió bão lớn không dễ gì quật đổ. Cùng tre nứa dựng nhà và dựng cửa. Cuộc sống làng quê đơn sơ nhưng chan chứa ân tình.
  

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Nợ duyên

ANH CÓ GIÚP TÔI ?