LỜI THÁNG 6
LỜI THÁNG 6
Tháng 6 trên đồng, nắng như đổ lửa, mưa như trút giận. Cánh đồng chật
vật, mẹ cuốc cha cày. Tấm áo màu bùn khô rồi lại ướt. Vết mồ hôi muối loang vũng trên lưng.
Gió ngủ nơi đâu? Để lá âu sầu không lay, không múa. Mây không trôi
nữa, tụ tập chốn nào? Chỉ có trời cao xanh quay xanh quắt. Mặt trời gay gắt đổ
lửa xuống đầu. Ruộng cả đồng sâu nước sùi những bọt…
Thương cây mạ non,mẹ che bóng mát. Nắng dằn nắng hắt, sợ mạ chột, gầy.
Chuồn chuồn nhởn nhơ bay, mẹ lo nước cạn. Nước ruộng bỏng rát, mẹ xuống be bờ.
Mồ hôi mặn chát, thánh thót thành thơ. Nhịp thơ ngân nga, nhịp chân mẹ vội. Thơ
đổ khuông nhạc, mẹ đổ mồ hôi. Thơ bay lưng trời, chân mẹ bám đất. Lưng còng tất
bật, gánh nắng gánh mưa. Thơ xanh bốn mùa, mẹ già trước tuổi…
Nắng tắm mưa gội, da mẹ nhuộm màu nâu bùn quáng nắng, da nhăn như sóng
phù sa đắp bồi. Ngón chân qua thời khép đầy guốc mộc, lội bùn bám đất, đường
trơn chợ xa, ngón chân choãi ra thành hình rễ mộc.
Đã bao mùa mạ thành lúa, nên bông. Nuôi con ăn học chẳng quản nhọc
công.
Tháng 6. Xanh mượt lúa đồng, rực
hồng phượng vĩ. Mẹ cha không nghỉ việc bãi việc đồng, hết cấy hết trồng, lại
vun lại xới. Con không ngơi nghỉ chuyện học chuyện thi, chẳng phải làm gì ngoài
thi lại học. Tốn giấy tốn mực, tiền học tiền thi. Mẹ cha quản gì, thương con
mệt nhọc. Con ôn con luyện quên cả thời gian. Năm tháng hao mòn thịt xương cha
mẹ. Mẹ cha hi vọng mạ sẽ lên xanh, thời gian trôi nhanh con thành khôn lớn.
Con nuôi khát vọng thành đạt, vinh
hoa. Thích sống xa nhà, phồn hoa đô hội, đèn đường chói lọi, quần áo lượt
là, cuộc sống xa hoa. Con quên quê nhà, có người ngóng đợi.
Đến khi mệt mỏi kẻ cạnh người
tranh, giữa chốn đô thành, con tìm về cội.
Đường về quê nội, thương nhớ đầy
vơi, xót xa bồi hồi…Nắng vàng rười rượi, lúa chín vàng tươi.
(
Phan Hoàn )
Nhận xét
Đăng nhận xét