Gần 2 giờ đêm. Tôi đang chìm trong giấc ngủ thì chiếc điện thoại đổ chuông nghe đến chói tai. Tôi chột dạ: Ai có chuyện gì mà phải gọi vào lúc đêm hôm thế này? Hẳn phải có chuyện chi không lành? Vì chỉ có chuyện khẩn cấp mới gọi vào lúc nửa đêm như thế. Tôi lo lắng cầm chiếc điện thoại lên. Tên người gọi: A. Nhiên. Tôi tạm thở phào không phải chuyện gia đình. Không biết có chuyện gì mà anh lại gọi tôi bất thường như vậy vì mấy tháng rồi tôi và anh không gặp nhau. -Em à. Anh không tài nào ngủ được. Không còn cách nào, anh đành gọi điện cho em…. Giọng anh ngập ngừng như thăm dò thái độ của tôi. -Không sao!(tôi cố tỏ ra bình thản dù mắt cay xè) -Có việc gì vậy anh? -Khốn nạn đời anh. Anh mất thằng con trai thôi. -Trời ơi ! Sao lại thế! Tôi tỉnh ngủ hẳn. Tôi sợ mình nghe lầm…Con trai anh ư. Tôi cố hình dung về nó trong đầu. Nó trắng trẻo, cao ráo, có tướng hơn bố. Anh cao nhưng đen và gầy gò bởi quanh năm suốt tháng anh cuốc đất, trồng cây rồi lại đắp ao thả cá để khu ...
Em chưa đến hội Lim Đã say câu quan họ, say liền anh, liền chị, say câu hát giao duyên. Em chưa biết hội Lim Chưa ngồi thuyền hát hội Mà sao lòng bối rối Khi ai hát Mời trầu. Ánh mắt đan vào nhau Nón quai thao trễ nải Áo mớ ba mớ bảy Quấn níu bước chân người. Ai hát vọng đêm thâu tưởng mình đang ngồi tựa song đào, tương tư nhớ Thời gian, thôi…. ngừng trôi. Xuân Quý Tị
Biết rằng sinh tử bất kì Biết rằng sống ở, thác về gió mây Biết rằng duyên đứt từ đây Biết rằng lục đạo vần xoay luân hổi Biết rằng Người khổ cả đời Nuôi con chật vật, kiệt đời lo toan Mong cho con những vuông tròn; Bát xô đũa lệch: xót con nghẹn lời 70 năm thoáng thoắt trôi; Phút giây li biệt không lời gửi trao 70 năm, phận ba đào; Sóng xô bỗng bặt, con nào ở bên? Thân rời xa cõi ưu phiền Mẹ đi…để lại vô biên tủi buồn… ! ( 100 ngày không Mẹ)
Nhận xét
Đăng nhận xét