VÔ ĐỀ



VÔ ĐỀ

Ta là con thuyền
bị sóng bể đời anh dập vùi tơi tả,
buồm rách,
thành vỡ...

Ta ngây thơ chờ thời gian phù phép

vá lại cánh buồm như thưở ban sơ
lấy nước sơn phủ lên vết vỡ
Nhưng dường như cổ tích chẳng có thật bao giờ

Biển vẫn mãi muôn đời là biển

phải bão dông, phải lên xuống thủy triều
thuyền cam chịu những dập vùi tơi tả
mong thời gian gồng mình xoa dịu vết thương

Nợ nần chi kiếp trước để đoạn trường!

Nghe sám hối
trong sóng gợn vô hồi
thỉnh tiếng chuông ngân mãi.

Nếu có kiếp sau,
thôi, không cầu trả lại:
ấn oán, hận sầu, vùi dập lại thuyền ai.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Nợ duyên

ANH CÓ GIÚP TÔI ?

THƠ: XÚC CẢM MÙA XUÂN